TRẦN KIÊU BẠC

PLEIKU, MÌNH CÒN GẶP NHAU KHÔNG?




Chiều chia tay ở phi trường Cù Hanh
Sương ngập ngừng rơi trên làn phi đạo
Gió lạnh đổi chiều như chờ mưa bão
Hai trái tim mình đâu được bình yên

Anh đi xa rồi anh dễ gì quên
Em ở lại chất đầy thêm đau khổ
Em nói  khóc hoài cho mềm đất đỏ
Lệ sẽ cuốn trôi đỉnh núi Hàm Rồng

Nước mắt chở đầy khao khát nhớ nhung
Sóng duềnh lên cho Biển Hồ lai láng
Anh uống lời em phút giây lãng mạn
Cầm tay em ướt đẫm khúc ca buồn


………


Valentine nầy anh trở lại Tây Nguyên
Núi vẫn mù sương phố còn bụi đỏ
Lóng ngóng tìm em qua ngàn tiếng gió
Lòng xốn xang theo nhan sắc dã quỳ

Đã ngậm ngùi xa đã khóc chia ly
Em đâu đó chìm trong vùng mưa lũ
Anh tiếc nuối còn cầm nguyên nỗi nhớ
Biết bao giờ gặp lại chốn Pleiku




Chuông chùa buông văng vẳng tiếng Nam Mô
Một Sát na cũng vô thường cuộc sống
Một chiếc lá rơi cũng là vô vọng
Huống chi đời luôn giông bão quanh ta!

TRẦN KIÊU BẠC

(một đêm nhớ Pleiku da diết)

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 11 tháng 4 năm 2019

Bình luận về Bài thơ "PLEIKU, MÌNH CÒN GẶP NHAU KHÔNG?"